Thật khó để biết một người đàn ông đang để ý bạn hay chỉ là cảm giác của bạn. Tuy nhiên, vẫn có một số dấu hiệu giúp bạn hiểu rõ hơn về tình cảm của anh ấy dành cho bạn.
Thời trang ngoại liên tục mở rộng
Ngược lại với sự co cụm, rời bỏ cuộc chơi của các thương hiệu thời trang Việt là sự phát triển mạnh của các thương hiệu ngoại. Trong vòng hơn 2 tháng qua, nhãn hàng thời trang Uniqlo (Nhật Bản) đã mở thêm 3 cửa hàng mới tại các trung tâm thương mại Vincom Plaza Imperia (Hải Phòng), Parc Mall (TP.HCM) và Aeon ở Huế, nâng tổng số cửa hàng bán lẻ tại thị trường VN lên 26 cửa hàng sau gần 5 năm. Tương tự, thương hiệu H&M (Phần Lan) sau khi ra mắt cửa hàng đầu tiên tại VN vào năm 2017, đến nay đã có mặt tại 5 tỉnh, thành phố với 13 cửa hàng. Trước làn sóng mua sắm online phát triển mạnh, H&M cũng kịp ra mắt cửa hàng trực tuyến tại thị trường VN cách đây 1 năm rưỡi.
Cửa hàng thời trang Ivy Moda trên đường Cách Mạng Tháng 8 (TP.HCM) vừa đóng cửa
Sáng qua 22.11, tại cửa hàng Uniqlo trong Trung tâm thương mại Vạn Hạnh Mall (TP.HCM), lượng người vào ra mua sắm tấp nập hơn nhiều so với các cửa hàng thời trang Việt bên cạnh. Một số đơn hàng thanh toán trị giá hàng triệu đồng. Trước đó, vào những ngày cuối tuần, tại các cửa hàng Uniqlo, Zara, Mango, H&M… trên đường Đồng Khởi (Q.1, TP.HCM) hay trong một số trung tâm thương mại luôn có cảnh khách xếp hàng dài chờ đến lượt thanh toán. Không gian thoáng đãng, hàng hóa phong phú, bắt xu hướng là điểm cộng cho các thương hiệu thời trang ngoại này.
Chị Nguyễn Phương Anh (ngụ Q.10, TP.HCM), đang mua sắm tại cửa hàng Uniqlo trong Vạn Hạnh Mall, cho hay gam màu trầm và kiểu dáng đơn giản của hãng thời trang Nhật Bản khiến chị ưng ngay từ khi họ vào VN. Chị nói: "Thời trang nhanh không còn mới tại thị trường VN, đã từng được dự báo sẽ sớm bị đào thải bởi gây tác hại về môi trường. Thế nhưng, là tín đồ trung thành, tôi thấy thời trang nhanh vẫn đang phát triển rực rỡ, chưa có dấu hiệu thoái trào. Trong khi đó, gu thời trang "ăn chắc mặc bền" trong nước đã không theo kịp, bị đào thải trong cuộc chiến cạnh tranh giữa hàng nội và hàng ngoại".
Các thương hiệu cao cấp hơn như Nike, CK, Levi's… cũng không ngừng tăng sự hiện diện với các chương trình khuyến mại, giới thiệu mẫu mới thường xuyên. Đặc biệt, tại phân khúc xa xỉ hơn, các thương hiệu Berluti, Dior, Tiffany & Co., Gucci… đều có cửa hàng tại VN, phục vụ nhu cầu thích hàng hiệu của người tiêu dùng.
Một khảo sát gần đây của Nielsen cho thấy VN đứng thứ 3 thế giới về sở thích dùng hàng hiệu, với gần 60% người dân sẵn sàng chi tiền cho các sản phẩm có thương hiệu. Điều này cho thấy sức hút của thời trang cao cấp và cũng là thách thức lớn cho các thương hiệu nội địa trong nỗ lực duy trì và phát triển thị phần. Nielsen dự báo quy mô thị trường thời trang VN đến năm 2028 có thể đạt 6,5 tỉ USD.
Bà Nguyễn Thị Trang, chủ thương hiệu D&T, phân tích: "Thời trang Việt co cụm và mất dần lợi thế trên sân nhà còn một lý do chủ quan nữa là đuối trong cập nhật, thay đổi thiết kế mẫu mã. Thời trang hạng sang hầu hết là nước ngoài, hạng trung đang rơi vào tay nước ngoài với thời trang nhanh, không cầu kỳ tính bền đẹp, mà là sự mới mẻ của mẫu mã và trải nghiệm tại cửa hàng. Quy mô các cửa hàng thời trang như Uniqlo, H&M, Zara… tại các trung tâm thương mại thường rất lớn. Như đã nói, do có trường vốn tốt, họ thuê cả 2 tầng trong trung tâm thương mại, trưng bày hàng hóa rất thoáng, bắt mắt, thu hút mọi ánh nhìn. Trong khi đó, cửa hàng áo quần Việt nằm bên cạnh rất khiêm tốn, không gian nhỏ, đơn điệu, rất khó thu hút khách. Kết quả là dần dần các nhãn hàng ngoại làm chủ sân chơi thời trang Việt lúc nào không hay".
Đồng quan điểm, ông Phạm Văn Việt, Phó chủ tịch Hội Dệt may thêu đan TP.HCM - Tổng giám đốc Công ty Việt Thắng Jeans, thừa nhận thị trường thời trang đang chứng kiến sự thay đổi mạnh mẽ của việc mua sắm và thói quen người tiêu dùng. Các cửa hàng truyền thống đã trở nên ít hiệu quả hơn. Nhiều khách hàng chuyển sang mua online, nên các DN kinh doanh theo mô hình bán hàng trực tiếp nay cũng chuyển sang bán online và livestream nhiều hơn. Chẳng hạn, với Việt Thắng Jeans, công ty liên tục tổ chức bán hàng qua livestream buổi tối, thậm chí giờ khuya từ 0 - 2 giờ sáng hôm sau.
"Thương mại điện tử là kênh bán hàng tiềm năng tại thị trường nội địa. Thời trang Việt đang bắt dần với xu thế đó", ông Phạm Văn Việt nhận xét.
Sau 8 năm, chuỗi cửa hàng thời trang Lep' tuyên bố dừng hoạt động
Nghịch lý cường quốc dệt may nhưng thời trang thất thế
Đáng nói, thời trang Việt teo tóp trong khi chúng ta là cường quốc xuất khẩu dệt may trên thế giới. Theo Hiệp hội Dệt may VN (Vitas), xuất khẩu hàng dệt may năm nay ước thu về 44 tỉ USD, tăng gần 11,3% so năm ngoái. Năm 2025, toàn ngành dệt may đặt mục tiêu xuất khẩu khoảng 47 - 48 tỉ USD.
Năm nay, trong bối cảnh tình hình thế giới tiếp tục diễn biến phức tạp, cước vận tải biến động mạnh, thương mại toàn cầu phục hồi chậm… nhưng ngành dệt may VN vẫn giữ được mức tăng trưởng khá. Đến nay, VN vẫn duy trì vị trí thứ 3 thế giới về xuất khẩu hàng dệt may, sau Trung Quốc và Bangladesh. Thuộc top 3 "người khổng lồ" trong xuất khẩu dệt may, nhưng thời trang nội địa VN bao năm qua lại rơi vào tay các thương hiệu ngoại, từ phân khúc cao đến trung cấp. Phân khúc thấp cấp thì hàng Trung Quốc "tung hoành" qua sàn thương mại điện tử.
Chuyên gia thương mại Vũ Vinh Phú bày tỏ sự buồn rầu khi nói đến tình cảnh "người khổng lồ" dệt may nhưng không có các nhãn hàng thời trang nội địa có giá trị cao. Nguyên nhân, theo ông Phú, là DN chỉ lo làm hàng xuất khẩu, còn thị trường nội địa 100 triệu dân lại bỏ quên trong thời gian quá dài. Trong đại dịch Covid-19, khi thị trường xuất khẩu có thời gian dài gặp khó khăn vì đơn hàng giảm sút, một số DN quyết định quay lại thị trường nội địa. Tuy nhiên, để thành công thì không dễ, bởi chúng ta bỏ quên thị trường lớn này quá lâu. Thứ 2, hàng dệt may VN vẫn còn rất yếu để cạnh tranh với hàng ngoại về giá cả, mẫu mã. Bên cạnh đó, quan hệ giữa sản xuất và bán lẻ rất lỏng lẻo. Nhà sản xuất cũng là nhà bán hàng, không kết nối chặt chẽ và đưa được hàng may mặc vào các hệ thống phân phối lớn, trung tâm thương mại. Thứ 3, chi phí sản xuất cao hơn nhiều quốc gia đang cạnh tranh cùng mặt hàng với chúng ta. Trong đó, hệ thống logistics lạc hậu, hạ tầng phân phối trì trệ, giá cả thiếu minh bạch khiến nhà sản xuất thiệt thòi, người tiêu dùng cũng không hưởng lợi nên khiến hàng "made in Vietnam" vốn khó khăn để gầy dựng, lại càng khó hơn.
"Để có thương hiệu thời trang Việt đúng nghĩa, phải khắc phục những điểm yếu, phải tổ chức được phân phối hàng hóa từ sản xuất thẳng đến tay người tiêu dùng, không để người tiêu dùng chịu quá nhiều chi phí vì logistics yếu kém, vì những tầng nấc trung gian, đẩy mạnh chống buôn lậu, hàng giả hàng nhái, có chiến lược hỗ trợ xây dựng tập đoàn sản xuất phân phối đủ mạnh làm chủ sân nhà…", chuyên gia thương mại Vũ Vinh Phú nói thẳng.
PGS-TS Nguyễn Thường Lạng (Viện Thương mại và kinh tế quốc tế), chuyên gia kinh tế, cho rằng yếu kém của ngành công nghiệp hỗ trợ đã gây thiệt thòi cho ngành thời trang Việt. "Chúng ta chỉ có những thương hiệu thời trang lớn mạnh khi làm chủ được nguyên liệu đầu vào. Hiện việc phát triển công nghiệp hỗ trợ dệt may có thể nói là đang bị "bỏ trống" khi có đến 80% nguyên phụ liệu cho ngành này phải nhập khẩu. Con số hơn 2 tỉ USD mà các DN phải chi mỗi tháng để nhập nguyên liệu như bông, xơ sợi dệt, vải các loại, nguyên phụ liệu cho các ngành dệt, may, da, giày… cho thấy miếng bánh thị trường rất lớn. Chưa kể, chưa tự chủ được phần nguyên phụ liệu đã ảnh hưởng rất nhiều đến việc gầy dựng thương hiệu nội địa cũng như khai thác hết lợi thế về giá của sản phẩm khi xuất khẩu. Vấn đề khó khăn nhất hiện nay là với chính sách không kêu gọi các dự án có nguy cơ gây ô nhiễm môi trường, nỗ lực làm chủ nguyên liệu ngành dệt may đối với VN là rất khó", PGS-TS Nguyễn Thường Lạng nói.
Theo ước tính của Vietdata, đã có hơn 200 thương hiệu thời trang quốc tế xuất hiện tại VN, chiếm hơn 60% thị phần trong nước và có tốc độ tăng trưởng trung bình rất ấn tượng từ 15 - 20%.
Trong suốt 2 thập niên qua, người Việt đã mua sắm quần áo với số lượng nhiều chưa từng thấy nhờ mức sống ngày càng cao và các thương hiệu thời trang đua nhau kích cầu bằng nhiều chiến lược truyền thông, khuyến mại… Nên nhớ, hàng thời trang mới tạo giá trị gia tăng lớn và đó là kênh mình cần khai thác chứ không phải cứ tập trung gia công, bán công lấy lãi. Rất nhiều chiếc áo, đôi giày thương hiệu ngoại bán trong nước và thị trường thế giới là "made in Vietnam". Chúng ta đang trả tiền cao hơn nhiều để mua sản phẩm được sản xuất trong nước của các thương hiệu ngoại. Vậy tại sao không phát triển những nhãn hàng nội địa tốt, có giá tốt? Đó mới là sự phát triển bền vững. Có thể hơi muộn, nhưng cần có chiến lược của ngành trong xây dựng thương hiệu thời trang nội địa.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một lời mời như vậy, và nó thực sự có ý nghĩa vào thời điểm này, khi liên tiếp các vụ việc xảy ra như những tiếng thét xé lòng với các bậc cha mẹ, với thầy cô và cả xã hội.
Làm cha mẹ chưa bao giờ là một công việc dễ dàng, làm cha mẹ của những đứa trẻ Thế hệ Z lại càng khó hơn nữa. Nếu như bố mẹ của thế hệ 7-8x như tôi gặp khó khăn trong nuôi con, dạy con “vượt khổ” vì điều kiện kinh tế thiếu thốn thời đó, thì bố mẹ của trẻ Gen Z đau đầu dạy con “vượt sướng”. Trên hành trình không êm ả ấy, đầu của nhiều bậc phụ huynh không ít lần như muốn nổ tung bởi những câu hỏi vì sao. Vì sao cha mẹ yêu thương con, hy vinh cho con tất cả, mà..; vì sao các con sung sướng đầy đủ đến thế, mà…?
Đó là những câu hỏi rất chính đáng và đương nhiên, bởi không ai sinh ra đã làm cha làm mẹ. Cha mẹ cũng làm cha mẹ lần đầu, thậm chí là lần thứ hai, thứ ba mà vẫn gặp khó khăn, nếu như ta chưa học được cách làm cha mẹ cho đúng.
Bạn sẽ hỏi thế nào là đúng? Thời xưa cha mẹ vất vả làm lụng nuôi được con ăn đủ no, mặc đủ ấm, cho con được đến trường đã là đúng. Còn thời nay, cha mẹ dù làm hơn thế vẫn chưa “đúng”, chưa “đủ”, vì nếu “đúng” thì “kết quả” đã phải đúng. “Kết quả” ở đây được hiểu là gia đình êm ấm, bố mẹ - con cái vui vẻ, tin tưởng và yêu thương. Còn nếu “kết quả” sai, tức mối quan hệ cha mẹ - con cái không êm ả, bố mẹ và con cái không “happy” thì tức là ta đã chưa biết cách làm đúng ở đâu đó.
Cái gì ta chưa biết, chưa làm đúng, thì cần phải học. Một bậc cha mẹ bình thường bỏ ra hơn 20 năm để học kiến thức, trang bị bằng cấp các loại, chủ yếu phục vụ cho công việc, cho kiếm thu nhập. Nhưng thử hỏi ta đã bao giờ bỏ thời gian để học làm cha mẹ - một “công việc” cả đời - một cách nghiêm túc, thực tế và hiệu quả? Và xã hội liệu đã dành đủ sự chú trọng, quan tâm đến nhu cầu học làm cha, làm mẹ hay chưa?
Tôi rất thấm thía câu: “Lá vàng là bởi đất khô. Nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình”. Trong một nhóm Facebook uy tín dành cho các bậc cha mẹ có con đang tuổi dậy thì, tôi thường xuyên thấy các bố mẹ đặt những vấn đề, những câu hỏi đầy trăn trở về hành trình dạy con của mình. Hầu hết họ đều mong muốn tìm lời giải, tìm sự tư vấn cho những vấn đề mà họ đang bế tắc trong cách ứng xử, thích nghi, hoà hợp với đứa con đang “mỗi ngày một khác” của mình. Sau mỗi bài đăng như vậy, hàng trăm ý kiến được đưa ra, có nhiều ý kiến trái ngược nhau, và nếu may mắn, thì chủ post có thể chọn lọc được những tư vấn hữu ích, phù hợp với mình, để từ đó có thể xoay chuyển mối quan hệ. Còn nếu không, thì họ cũng chỉ biết tiếp tục chịu đựng, tự xoay xở, những mong thời gian trôi nhanh để những đứa con “bước qua cái tuổi dở dở ương ương này”.
Những bậc cha mẹ đã dám nêu vấn đề của gia đình để tìm sự trợ giúp, đó là những người đã nhận thấy “kết quả” sai và muốn sửa, sẵn sàng sửa. Nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó. Trong một buổi họp phụ huynh ở lớp con gái tôi, một phụ huynh cũng là chuyên gia tâm lý đã xin phép có một bài trao đổi về ứng xử với con cái tuổi dậy thì. Bài nói chuyện của chị rất bổ ích, nhưng chỉ có 2 phụ huynh bật cam và tương tác với diễn giả.
Nhưng tôi tin rằng, buổi sinh hoạt cha mẹ học sinh diễn ra vào cuối tuần này mà Nhà trường tổ chức sẽ có rất đông phụ huynh tham dự. Đại dịch COVID-19 là cuộc thử thách có lẽ là dữ dội nhất với mối quan hệ cha mẹ - con cái, khi các con bị ngắt khỏi những tương tác xã hội, nhà trường, bạn bè vô cùng cần thiết, khi những vấn đề tâm lý do đại dịch làm bộc lộ sâu sắc hơn những khó khăn mà bình thường cha mẹ - con cái đã gặp phải.
Việc học làm cha làm mẹ, tốt nhất nên bắt đầu từ rất sớm, chứ không nên để đến khi vấn đề xảy ra, khi các con có những biểu hiện tiêu cực, thì cha mẹ mới học. Nhà sinh học người Nga Petrovic Pavlov từng nói: "Trẻ sơ sinh đến ngày thứ 3 mới bắt đầu dạy dỗ là đã chậm mất 2 ngày". Nếu như con cái chúng ta bắt đầu học từ khi còn trong bụng mẹ, khi mở mắt chào đời và bước qua từng năm tháng tuổi thơ cho đến khi trưởng thành, thì bố mẹ cũng phải trải qua những học hỏi tương ứng, để hiểu, bắt kịp với sự phát triển cả về thể chất và tâm sinh lý của các con. Chúng ta không thể bệ nguyên sự giáo dục, nuôi dạy mà ta được truyền lại từ thế hệ trước lên con cái ta, vốn là một thế hệ lớn lên, chịu ảnh hưởng từ một môi trường, bối cảnh xã hội hoàn toàn khác.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận một thực tế là việc tuyên truyền, bồi dưỡng, tư vấn cho cha mẹ trong nuôi dạy con cái, xử lý những vấn đề tâm lý lứa tuổi, gia đình vẫn đang là một lỗ hổng tại nước ta. Các bậc cha mẹ ngày nay chủ yếu nuôi dạy con bằng kinh nghiệm bản thân, tham khảo những người xung quanh, trong các hội nhóm, hoặc tự tìm đọc sách báo. Không ít bố mẹ khi gặp những vấn đề trong quan hệ với con cái, thì không biết tìm sự trợ giúp ở đâu.
Những chương trình giáo dục thật sự ý nghĩa kiểu như serie “Cha mẹ thay đổi” do VTV7 thực hiện cách đây một vài năm, còn chưa xuất hiện nhiều. Những cơ sở tư vấn, bồi dưỡng, thậm chí trải nghiệm dành cho cha mẹ - con cái, hay các diễn đàn trao đổi và hỗ trợ cũng còn nhỏ lẻ, chưa được chú trọng đúng mức. Xã hội chúng ta, đáng buồn, là vẫn chưa cởi mở với vấn đề “cha mẹ cũng phải học”, vì thế chưa thực sự tạo được sự thay đổi trong nếp nghĩ của các bậc phụ huynh.
Tất nhiên, “học làm cha mẹ” mới chỉ là một vế, một yếu tố; chúng ta cần thêm nhiều yếu tố khác, từ chính các con, từ nhà trường, từ nền giáo dục và xã hội để có thể xây nên những gia đình hạnh phúc, mái trường hạnh phúc và quốc gia hạnh phúc.
Chuyện học thêm trở thành một vấn đề tranh luận sôi nổi. Nhiều phương án được đưa ra như: cấm triệt để, dạy thêm học thêm là ngành kinh doanh có điều kiện, cấm thầy cô dạy thêm học sinh trên lớp của mình, thầy cô dạy thêm chỉ dạy ở các trung tâm không được vào biên chế...
Cơ quan quản lý dường như cũng bối rối trong các văn bản chỉ đạo, nơi thì cho phép dạy thêm, có nơi giáo viên phải cam kết không dạy thêm, có nơi cho dạy nhưng phải đăng ký với hiệu trưởng.
Giải thích về nguồn gốc của dạy thêm, học thêm cũng mọi người đưa ra nhiều lý do: chương trình mới kiến thức nặng hơn, do thầy cô ép học sinh, do nhu cầu của học sinh...
Nhưng theo tôi, không thể phủ nhận dạy thêm học thêm ngày càng gia tăng có một phần trách nhiệm từ chính phụ huynh học sinh.
Chuyện học tập của con là mối lo thường xuyên của bố mẹ, con học mầm non đã cho con học các lớp tiền tiểu học, luyện chữ, học đếm số, càng lớn nỗi lo càng tăng lên theo cấp số nhân.
Ngày trước, gia đình đông con, kinh tế khó khăn lo đủ ăn đã là hạnh phúc. Còn bây giờ mỗi gia đình có một đến hai con, kinh tế xã hội được cải thiện, bố mẹ có điều kiện chăm lo cho con, chuyện học tập của con cũng được đặt lên hàng đầu. Phụ huynh cho con học thêm vì sợ con không theo được bạn bè khi học trên lớp, lo con không phát triển toàn diện, không phát huy được năng lực của bản thân.
Những đứa trẻ "thời đại học thêm" bắt đầu quay cuồng với lịch học, học thêm với thầy cô trên lớp vì sợ bị thầy cô "đì", học thêm các thầy cô "có tiếng" để con được tiến bộ và giỏi hơn, học những môn con còn chưa học tốt để cải thiện điểm số.
Phụ huynh sẵn sàng cho con học từ sáng cho đến chín, mười giờ đêm, học cả thứ bảy, chủ nhật. Khi bộ giáo dục triển khai chương trình giáo dục năm 2018 nỗi lo ấy cũng được tăng lên, phụ huynh sợ chương trình mới con không nắm bắt kịp, sợ cách ra đề thi, đề kiểm tra đánh giá thiên về áp dụng thực tế các con không quen...và đích đến cuối cùng lại là các lớp học thêm.
Phụ huynh quá kỳ vọng vào các con
Bây giờ một học sinh đến trường, hành trang không chỉ là cái cặp với đầy đủ đồ dùng học tập, những ước mơ cháy bỏng của tuổi học trò, mà nó còn gánh nặng cả những ước mơ của cha mẹ.
Nhiều lúc cha mẹ gửi gắm niềm hy vọng con có thể viết tiếp ước mơ dang dở của mình, cha mẹ cũng kỳ vọng con làm được một việc gì đó lớn lao để nở mày nở mặt với thiên hạ.
Điều đầu tiên cho những kỳ vọng ấy là con phải được điểm cao qua các bài kiểm tra, đạt học sinh xuất sắc cuối mỗi kì học. Khi con đạt kết quả cao phụ huynh sẽ khoe lên mạng xã hội, tự hào về con là điều xứng đáng khi cha mẹ đã hi sinh và chăm lo cho con rất nhiều, nhưng hãy cẩn thận vì trong một tình tình huống nào đó nó là con dao hai lưỡi, có thể gây tổn thương cho con mình. Rồi kỳ vọng con thi được vào các trường chuyên lớp chọn, đạt kết quả cao trong các kỳ thi học sinh giỏi, các cuộc thi trực tuyến...
Nhiều phụ huynh không cho con bỏ sót bất kỳ một kỳ thi nào, thậm chí còn săn các kỳ thi ở khắp nơi để đăng ký cho con thi. Cho con rèn luyện trong các cuộc thi ấy là tốt, nhưng phải có sự chọn lọc, tính toán hợp lý với năng lực của con.
Trí não, tâm lý, thể chất con trẻ cần được nghỉ ngơi, tái tạo năng lượng sau những giờ học trên lớp. Sự kỳ vọng của phụ huynh vô tình tạo thành áp lực cho học sinh, những đứa trẻ được gắn mác "hoàn hảo", "toàn diện" tiếp tục được lan rộng trong xã hội.
Một số bạn học sinh bị mắc bệnh trầm cảm từ chính sự kỳ vọng của bố mẹ. Vì mong con có tương lai tốt mà cha mẹ đã "đánh cắp" tuổi thơ của các con.
Phụ huynh cần thay đổi quan điểm
Chương trình giáo dục phổ thông 2018 hướng tới sự thay đổi triệt để phương pháp giáo dục, nhằm phát huy phẩm chất năng lực của học sinh. Bộ Giáo dục và đào tạo hy vọng học sinh chủ động hơn trong quá trình lĩnh hội tri thức.
Tôi nghĩ phụ huynh cần có cái nhìn thấu đáo về vấn đề này, kết quả học tập của con là một quá trình, không hẳn là điểm số của các bài kiểm tra, đánh giá. Mỗi học sinh có năng lực ở một nhóm bộ môn, một lĩnh vực nào đó, số lượng các bạn giỏi toàn diện chắc chắn có nhưng không nhiều.
Câu chuyện một lớp bình thường học 100% học sinh xuất sắc là điều hiếm có, nếu lớp nào cũng có kết quả tương tự như vậy chắc chắn điểm số đang bị lạm phát, giáo dục đang chạy theo thành tích.
Phụ huynh nên đảm bảo cho các con cân bằng giữa việc chơi và học, con nên phát triển toàn diện giữa tâm lý, kiến thức và sức khỏe. Phụ huynh có thể nên bớt sự kỳ vọng vào các con, sẵn sàng chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của con. Nếu phụ huynh làm được điều này, chắc chắn việc dạy thêm, học thêm sẽ được giảm bớt.
Bởi vì phụ huynh mới là nhân tố quyết định về kinh tế, thời gian, quan điểm giáo dục trong việc con có học thêm hay không. Nếu phụ huynh có suy nghĩ, quan điểm vững vàng thì chẳng ai có thể bắt các con đi học thêm được.
*Quan điểm của bạn thế nào? Chia sẻ bài viết về chuyện học thêm - dạy thêm về địa chỉ email:[email protected] hoặc ấn vào box bên dưới.
Một trường đại học nước ngoài dùng tách trà để dạy cho sinh viên năm nhất về sự tự nguyện, đồng thuận trong mối quan hệ, nhất là quan hệ lãng mạn. Tách trà ẩn dụ cho tính tự nguyện, các sinh viên sẽ mời trà bạn bè và ứng xử hợp với yêu cầu của họ. Giảng viên bảo, nếu người được mời đang bất tỉnh, đừng tự tiện đưa trà cho họ. Nếu ai từng muốn uống trà nhưng bây giờ đổi ý, sinh viên không được mời trà nữa. Nếu sinh viên chủ động mời mà người kia từ chối, họ cũng không thể ép.
Dù chỉ là tách trà nhỏ, ta cũng không thể bắt người khác phải nhận khi họ không muốn, huống chi những điều to tát, tế nhị hơn.
Bài hát “The Willow Maid” (Nàng tiên liễu) của Erutan, dựa trên thần thoại châu Âu về những tiên cây Dryad. Trong bài hát này, nàng tiên liễu sống bình yên trên một cây liễu cổ thụ. Nàng vô cùng xinh đẹp với mái tóc đỏ rực, làn da trắng và cặp mắt xanh lục. Một ngày nọ, chàng thợ săn trẻ tuổi tình cờ gặp tiên liễu rồi rung động trước vẻ đẹp của nàng. Chàng đề nghị nàng đi cùng mình nhưng nàng lắc đầu từ chối vì không thể rời khỏi khu rừng. Ít lâu sau, thợ săn trở lại với bộ đồ đẹp hơn, tay cầm đóa hoa vàng tặng tiên liễu, đồng thời ngỏ lời cầu hôn. Nàng nhẹ nhàng đáp rằng mình sẽ không bao giờ cưới chàng. Lần thứ ba gặp lại, chàng thợ săn xách theo cây rìu sắc lẻm với mong muốn “giúp” người mình yêu tự do, sau đó đem nàng về làm vợ. Bất chấp tiên nữ khóc than cỡ nào, thợ săn vẫn đốn hạ cây liễu cổ thụ của nàng.
Chàng đắc ý lôi nàng ra khỏi rừng, tin chắc rằng đã chiếm được tiên nữ xinh đẹp. Nào ngờ họ đi chưa được bao xa thì nàng gục chết, biến thành một đóa hoa. Người thợ săn không biết rằng, khi đốn cây liễu, nàng cũng sẽ sớm đi theo cái cây của mình vì sinh mạng nàng gắn liền với cây. Tiên liễu đã ba lần từ chối nhưng chàng không tôn trọng nàng, nhất quyết làm theo ý mình. Sự cao ngạo và cố chấp của thợ săn đã khiến nàng vong mạng.
Câu chuyện về nàng tiên liễu có nhiều tầng nghĩa, trong đó hai ý nghĩa dễ nhận ra nhất là:
1) “Không” có nghĩa là “không”, đừng nghĩ rằng đây là tín hiệu ngầm đồng ý hoặc muốn ta cố gắng thuyết phục, tán tỉnh cho đến khi người kia hài lòng.
2) Khi bạn yêu một bông hoa, đừng hái nó mang về mà hãy để nó tiếp tục sống. Bởi nhiều khi thứ đẹp nhất là thứ ta không thể sở hữu, nó chỉ có thể duy trì vẻ đẹp ấy nếu được tự do.
Nhiều năm trước, cặp đôi Phương Thảo và Ngọc Lễ đã trình diễn ca khúc “Con gái” nổi tiếng, do chính Ngọc Lễ sáng tác với điệp khúc “con gái nói có là không, con gái nói không là có”. Lời bài hát nói lên tính cách nắng mưa thất thường của nhiều cô gái, khuyên cánh đàn ông đừng chỉ nghe những gì con gái nói, hãy tập trung nhìn sâu vào đôi mắt họ, thấu hiểu cảm xúc trong tim họ. Tiếc thay, nhiều anh chỉ nhớ có chọn lọc phần “con gái nói không là có” nên mặt dày theo đuổi người trong mộng, chẳng quan tâm cô ấy nghĩ gì. Người nào xấu tính còn tức tối, hậm hực khi bị từ chối sau khi mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, tiền bạc chinh phục cô gái. Kẻ điên tình, hoang tưởng thì hành xử y như chàng thợ săn trong câu chuyện nàng tiên liễu, dùng bạo lực cưỡng ép phụ nữ đến mức xảy ra bi kịch.
Thời nay, “con gái nói không là có” chắc chỉ đúng trong trường hợp một người rất buồn nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra mình ổn. Khi đó, dù nói cứng nhưng thực chất phái nữ đang cần được an ủi, dỗ dành. Anh nào vô tâm bỏ đi là coi như mất điểm. Còn nếu chàng trai theo đuổi mãi mà người đẹp vẫn không đáp lại, phen này “con gái nói không là không”. Đừng cố đấm ăn xôi, hãy tỉnh táo và tôn trọng cô ấy. Đây là lý do Lão Tử đã viết: “Tâm hồn không mong cầu điều gì sẽ thấy sự thật bị ẩn giấu, tâm hồn luôn ham muốn chỉ thấy điều nó muốn thôi”.